Giang Chức giới hạn bước đi, xoay đầu lại, góc nhìn vẩy mực quấn một tia tức giận dỗi rất khó trị hiện: "Chu Từ Phưởng, cô ấy ở đâu?"
A Vãn chỉ cảm nhận thấy một cổ không khí lạnh ập nhập mặt mày, bộp chộp rụt cổ lại: "Ở chống thay cho ăn mặc quần áo."
Bạn đang xem: gia là bệnh kiều được sủng ái
Bây giờ chống thay cho ăn mặc quần áo không tồn tại ai.
"Từ Phưởng!"
"Từ Phưởng!"
Phương Lý Tưởng hấp tấp vội vàng chạy nhập, ko nhận ra người, chỉ thấy rèm được kéo lại, cô ko chút nghĩ về ngợi, một phen túm rèm phanh ra: "Từ --"
Âm thanh giắt lại ở trong cổ họng, cô nhìn chằm chằm mồi nhử vai lòi ra của Chu Từ Phưởng, tròng đôi mắt xém rớt.
Trắng vượt lên trên cút..
Đây là phản xạ trước tiên.
Phản ứng tiếp sau cũng chỉ với sửng nóng bức, bên trên vai Chu Từ Phưởng với cùng một vết thâm sẹo cỡ ngón cái, bên trên cổ còn treo một sợi chão miếng black color, phía bên trên được buộc một khối sắt kẽm kim loại tròn trĩnh nhẵn bóng.
Cô người sử dụng áo tủ lại.
"Tôi đang được thay cho ăn mặc quần áo."
Sau cơ kéo tấm che lại.
Phương Lý Tưởng ko trả hồn, đần đi ra đứng yên tĩnh hồi lâu mới mẻ đủng đỉnh rãi lắng lại sự lo âu nhập mắt: "Từ Phưởng, sợi chão bên trên cổ của cô ý --"
Mành bị mang ra.
Chu Từ Phưởng ra đi, tủ chắn bạn dạng thân ái kín mít như ngày thông thường.
Phương Lý Tưởng make up đậm, đem trang bị thao diễn, thần sắc bên trên mặt mày ko rõ rệt, vẻ như lơ đãng căn vặn Chu Từ Phưởng: "Cái cơ vòng cổ rất rất đặc trưng, mua sắm ở đâu vậy?"
Cô đem ăn mặc quần áo xong xuôi, team nón lên, kéo khóa cài lên bên trên nằm trong, đứng sau luôn luôn cả cổ: "Không cần mua sắm."
"Người không giống tặng mang lại cô hả?"
Cô ngấc đầu, hai con mắt ko nghiêng ko nghiêng nhìn chằm chằm Phương Lý Tưởng: "Sao cứ căn vặn về vòng cổ của tôi vậy?"
Khi rỉ tai, tiểu đồng của cô ý hiện tại một black color dày quánh, tối tăm. Phương Lý Tưởng trước ni ko thấy qua quýt góc nhìn rét băng như thế của Chu Từ Phưởng.
Phương Lý Tưởng dời tầm đôi mắt cút trước: "Vì vòng cổ của cô ý rất rất đẹp nhất cơ."
"Người mái ấm nhằm lại mang lại tôi." Chu Từ Phưởng cúi đầu, lấp liếm cút chống bị nhập đôi mắt, phát biểu, "Cô sụp đổ những giọt mồ hôi."
Phương Lý Tưởng qua chuyện vệ sinh một phen.
"Có chút rét." Cô sử dụng tay quạt quạt trước mặt mày vài ba cái, lại về cỗ dáng vẻ tùy tiện, "Quên thất lạc chuyện chủ yếu rồi, Từ Phưởng, cô đóng góp thế thân ái lõa thể hả?"
"Tôi ko thực hiện."
Chu Từ Phưởng cũng mới mẻ biết trưởng group mò mẫm cô cho tới là nhằm thao diễn loại thế thân ái như vọc, cho nên vì thế cô đang được phát biểu với Anna là cô hoàn toàn có thể bồi thông thường chi phí, tiếp sau đó ngay lập tức thay cho thao diễn phục.
"Vậy là chất lượng rồi." Phương Lý Tưởng thở lâu năm thoải mái một tương đối, người sử dụng giọng điệu như u già nua nhưng mà nhắn thăm dò cô, "Tôi phát biểu với cô này, ngàn vạn chớ thực hiện thế thân ái lõa thể, ko chất lượng với thanh danh của cô ý, hóng trong tương lai tôi có tiếng tôi tiếp tục đem cô xuất đạo."
Chu Từ Phưởng vừa vặn quyết định phát biểu cô ko cần thiết xuất đạo.
Bên ngoài với người gọi cô: "Chu Từ Phưởng."
Âm thanh trầm thấp, tựa như kiềm nén sự tức giận dỗi, còn tồn tại giờ ho khan.
Là Giang Chức.
Chu Từ Phưởng quay đầu sang một bên nhìn qua: "Hửm?"
Giang Chức ko nhập chống thay cho ăn mặc quần áo nữ giới, người sử dụng giọng điệu đi ra mệnh lệnh nói: "Cô đi ra phía trên một chút ít."
À.
Chu Từ Phưởng team nón áo khoác bên ngoài lên rồi ra phía bên ngoài.
"Có việc gì sao?"
Giang Chức đứng nhập dựa tường, ko biết với cần tự bộp chộp tiếp đây hay là không nhưng mà mặt mày tương đối khí phiếm hồng, vòng đôi mắt cũng phủ một tầng sắc đỏ: "Cô thiếu hụt chi phí lắm sao?"
Khi anh rỉ tai với tương đối thở bộp chộp.
Chu Từ Phưởng ko biết anh với ý gì, vấn đáp trúng sự thật: "Cũng không hề thiếu lắm." Chỉ là bồi thông thường bao nhiêu ngàn vạn, cô càng ko đầy đủ chi phí mua sắm Moon Bay.
Anh nhìn chằm chằm cô rất mất thời gian.
"Cô xoay người thanh lịch nơi khác."
Vẫn là giọng điệu đi ra mệnh lệnh.
Vì sao lại cần xoay người thanh lịch điểm khác? Chu Từ Phưởng ko nhúc nhắc, lộ sau sống lưng cho những người không giống rất rất nguy nan.
Anh áp dụng ngứa điểm yết hầu, Chịu đựng đựng ho khan: "Tôi nhìn một chiếc."
Giọng điệu vơi xuống một chút ít.
Chu Từ Phưởng cảm nhận thấy anh thiệt gầy guộc yếu hèn, cỗ dạng loại như 1 tương đối ko lên tiếp tục ngất xỉu ngay lập tức vậy, tương đương hắn đái thư yếu ớt bị bệnh quấn thân ái nhập TV, nghĩ về một chút ít cô vẫn chính là đem người qua quýt, đem sống lưng đối lập với anh, cô tin tưởng tưởng Giang Chức là kẻ chất lượng, sẽ không còn kinh hồn cô.
Cô ko nhìn được mặt mày anh, tuy nhiên nghe được thở của anh ấy nặng nề rộng lớn.
Giang Chức choạc tay, đầu ngón tay phiếm hồng, đem tới ngay gần sống lưng đang được đem áo thiệt kỹ của cô ý.
Chu Từ Phưởng đùng một phát xoay đầu.
"Cô!"
Anh mới mẻ phát biểu một chữ đã biết thành cô tóm cổ tay, nhập đôi mắt đều là chống bị: "Vì sao lại va vấp nhập sống lưng tôi?"
Một cô nàng nhị mươi tuổi tác đầu, rốt cuộc đang được trải qua quýt điều gì nhưng mà khắp cơ thể chứa chấp lấp liếm sợi nhọn.
Đây là lượt trước tiên Giang Chức ko nhìn cho tới được ngẫu nhiên cái gì nhập đôi mắt cô, rỗng láng, tương đương khối nam châm hút rét như băng sâu sắc ko thấy lòng, hoàn toàn có thể rước người bú nhập.
Sắc mặt mày anh white bệch: "Buông tay."
Cô ko thả lỏng, còn nhìn chằm chằm anh.
Cổ họng của anh ấy dơ lên một hơi: "Khụ khụ khụ khụ khụ.." Mắt đỏ ối bừng, rặn từng chữ: "Chu Từ Phưởng.. Đau."
Một chữ ở đầu cuối, không tồn tại một chút ít mức độ lực này.
Kiều Kiều nhược nhược, tựa như là cô một quyền tấn công nhập bị bông, toàn bộ lực đạo đều bị phun ngược quay về, tương đương bị một chiếc vuốt mèo chan chứa thịt vỗ một chiếc, chỉ mất thướt tha.
Chu Từ Phưởng ngây ngẩn khắp cơ thể, còn bắt lấy tay anh, quên luôn luôn động tác.
Giang Chức vốn liếng dĩ khung người dường như không tự do thoải mái, mức độ lực của cô ý lại rộng lớn, anh vùng vẫy nhị cái cũng ko rút đi ra được, ngược lại khung người lung lắc chuẩn bị sụp đổ, tức thời ngay lập tức thẹn thùng vượt lên trên hóa giận: "Lão tử bị cô xiết đau!"
Xiết đau!
Xem thêm: Twin Club 🎖️ Tải APP Game Nổ Hũ Uy Tín Số 1 – TỔNG HỢP GP
Đau!
!
Chu Từ Phưởng chợt buông tay, thấy bên trên cổ trắng tay nõn của Giang Chức tức thì hiện thị lên một vòng vệt đỏ ối, tay anh vốn liếng dĩ vừa khít lại white, đùng một phát vừa vặn thấy vệt đỏ ối với chút lóa mắt.
Cô tức thì van lơn lỗi: "Thật van lơn lỗi, tôi thực hiện anh nhức."
Giọng điệu tự động trách móc này, áy náy ko nỡ này.. A Vãn mới mẻ vừa vặn xua bám theo cho tới tưởng rằng va cần nữ giới ác bá ép buộc thiếu hụt phái nam mái ấm lành lặn thực hiện đặc điểm này cái cơ rồi.
A Vãn híp đôi mắt nhìn qua quýt ngay lập tức thấy ông gia chủ bản thân mặt mày đỏ ối tai hồng, thở tới tấp, hai con mắt không khô ráo.. Xoa xoa cổ tay của mình: "Một người phụ nữ như cô, lực tay sao mạnh vậy."
Trách cô mức độ lực quá rộng.
Chu Từ Phưởng càng tự động trách: "Lần sau tôi tiếp tục nhẹ nhõm chút."
Lần sau?
Nhẹ chút?
Càng phát biểu càng tương đương tay ăn đùa khinh thường bạc người không giống, Giang Chức khí trực tiếp ho khan.
Chu Từ Phưởng vươn tay ham muốn vỗ sống lưng mang lại anh, lại vụng trộm về ko biết xuống tay thế này, tay cương ở cơ cả buổi, lại yên ắng nhưng mà tịch thu.
"Anh còn ko phát biểu vì sao lại va vấp nhập sống lưng của tôi."
Giang Chức nghỉ dưỡng một thời gian, rốt cuộc ko ho nữa, hoàn toàn có thể thấy rõ rệt gân máu tinh xảo bên trên cổ, lỗ tai mẩn đỏ, thở phì phò, một cỗ dạng xứng đáng thương bị người ức hiếp.
Anh vô nằm trong tức bực nên giọng điệu đặc trưng ko tốt: "Diễn demo."
Chu Từ Phưởng nghe không hiểu biết.
"Không cần cô quyết định thực hiện thế thân ái lõa thể mang lại nữ giới chủ yếu phim của tôi sao?" Anh một hai con mắt khoan hoa ửng đỏ ối quét tước kể từ bên trên xuống bên dưới bên trên người cô một vòng, "Đừng mơ, cô ko đầy đủ tiêu xài chuẩn chỉnh."
Ác thanh ác khí, tính khí thật to lớn.
Người xinh đẹp nhất chắc hẳn đều phải sở hữu chút nóng tính nhỉ, tương đương đái thư đại trạch viện được chiều hư đốn, à trúng rồi, Giang Chức cũng chính là Giang gia đái công tử con cái bà xã cả.
Chắc chắn là được chiều hư đốn.
Chu Từ Phưởng: "À."
À?
Hết rồi?
Giang Chức buồn bực: "Sau này cô --"
Lại thiếu hụt chi phí nữa.
Chu Từ Phưởng hóng hồi lâu cũng ko nghe được câu tiếp sau, khuôn mặt mày bên dưới nón áo khoác bên ngoài nâng lên: "Cái gì?"
Mặc cái quỷ gì đây?
Giang Chức với chút nén giận dỗi, lại ko biết tức vật gì, chẳng biết vì sao lại không dễ chịu, người sử dụng mức độ thả lỏng nút áo khoác bên ngoài, giọng điệu thấu triệt: "Sau này chớ thực hiện thế thân ái lõa thể, nếu như thiếu hụt chi phí thì cho tới điểm tôi demo kính."
Một lời nói chất lượng đẹp nhất bị anh phát biểu mang lại tức ham muốn hộc ngày tiết.
Chẳng qua quýt Chu Từ Phưởng biết, Giang Chức đơn giản tính khí ko chất lượng một chút ít thôi, người thì rất hay, vẻ mặt mày cô chân tình, rét lùng ngốc ngốc, với tương đối hóa học phác hoạ nhưng mà nói: "Anh thực sự người chất lượng."
"..."
Giang Chức một tương đối lại ko lên, ho cho tới trong cổ họng rát bỏng.
Người tốt?
Cút con cái u nó người chất lượng, anh thực sự căn bệnh cũng ko nhẹ!
Chu Từ Phưởng nhìn anh ho kịch liệt rối rắm hồi lâu, vẫn đưa ra quyết định choạc tay vỗ sống lưng anh một chút ít, cô kinh hồn ko tóm chắc hẳn mức độ lực vỗ anh bị đau nhức, ngay lập tức vô nằm trong nhẹ dịu cảnh giác nhưng mà vỗ.
Giang Chức sửng nóng bức một chút ít, xoay đầu.
Cô choạc đầu ngón tay, vừa vặn khi va nhập mặt mày anh, lạnh giá và rét rộp, nhị loại sức nóng phỏng rất rất đoan va vấp va nhập nhau, tựa như châm tinh xảo đâm nhập trong tim người, vừa vặn bại liệt dở hơi vừa vặn ngứa, còn tồn tại một chút ít nhức.
Giang Chức gần như là lảo hòn đảo nhưng mà tránh mặt, mặt mày và tai đều mẩn đỏ, giọng khàn khàn nói: "Cô, tay cô sao lại rét như vậy?"
À, sức nóng phỏng khung người của cô ý thấp rộng lớn ví với những người thông thường.
Chu Từ Phưởng tịch thu tay, rất khác Giang Chức mặt mày đỏ ối tai hồng, cô là mặt mày ko thay đổi sắc: "Tôi rét."
Hầu kết anh quanh một chút ít, đùng một phát ko biết phát biểu vật gì, cảm nhận thấy khát, không còn tương đối.
"Tôi cũng đều có chuyện phát biểu với anh."
Anh dời đôi mắt, ừ một giờ.
Cô nói: "Sau này anh cần thiệt cảnh giác, tránh việc ra phía bên ngoài 1 mình, càng tránh việc ra phía bên ngoài bữa tối." Có người chi nhị ngàn vạn, ham muốn cướp sắc.
Anh xoay đầu nhìn cô: "Có ý gì?"
Cô nhìn thông thoáng qua quýt tứ bề, cút ngay gần cho tới trước một bước, nhón chân áp sát mặt mày tai anh, nhỏ giọng nhưng mà dấm dúi nói: "Anh cần trốn cút, nếu như không người không giống tiếp tục thèm vẻ đẹp của anh ấy."
Năm ấy, thiếu hụt niên ko biết phát biểu của Lạc gia cơ cũng chính là như vậy này, nhón chân tấp vào tai trộm phát biểu mang lại anh: "Cậu cần trốn cút, chúng ta mang lại cậu húp dung dịch độc, chúng ta đều là kẻ xấu xa."
À, té ra cậu ấy ko cần người câm.
Chỉ là một trong những năm ngoái, thiếu hụt niên cơ bị tiêu diệt nhập biển cả lửa, kể từ ni về sau không hề ai phát biểu với anh, cậu cần trốn cút, với người kinh hồn cậu.
Giang Chức ngờ ngạc quan sát về phía Chu Từ Phưởng.
Cô chú ý nhìn nhập đôi mắt anh, tựa như đúc thiếu hụt niên cơ, khó khăn trách móc, khó khăn trách móc cô khiến cho anh ko thể kiểm soát trái ngược mò mẫm, khiến cho anh thất hồn lạc phách.
------ Lời phát biểu ngoài lề ------
A Phưởng: Anh cần trốn cút, nếu như không người không giống tiếp tục thèm vẻ đẹp của anh ấy.
Giang Chức: Được, anh trốn ngay lập tức.
A Phưởng nghĩ về, anh ấy ngoan ngoãn vượt lên trên.
Sau cơ, Giang Chức đưa vào chăn của cô ý.
A Phưởng: Vì sao lại trốn nhập chăn em.
Giang Chức: Cho em thèm vẻ đẹp của anh ấy cơ.
Xem thêm: em là ai từ đâu bước đến
A Phưởng: .
Giang Chức: Tới phía trên cút, A Phưởng, mau cho tới thèm ham muốn anh, Dùng! Sức! Mà! Tham! Lam! Anh!
Cố tổng tài: Chức Ca Nhi, ko biết xấu xa hổ a ~
Bình luận